Eau Vive Trong ký ức của một đời bôn ba tứ xứ, với tôi, có lẽ những giờ phút êm đềm nhất là những bữa ăn với người mình yêu thương, bạn bè hay thậm chí là một mình trong khung cảnh trữ tình của một nhà hàng đặc biệt. Tôi thường không ấn tượng lắm với những nhà hàng 5 sao theo bảng xếp hạng của Michelin hay Conde Nast. Theo tôi, những nơi này thường rất đông người, thực khách phải chờ đợi lâu, trong khi nhân viên phục vụ lại quá bận rộn, và cái không gian không biết nên gọi là gì này cho tôi cảm giác giống như một chỗ tụ tập của đám doanh nhân hợm của “bỗng nhiên muốn… chơi nổi” hay những du khách thừa tiền muốn khoe đẳng cấp. Với tôi, một bữa ăn ở La Merenda tại Cote d’Azur, La Table d’Eugene ở Montmartre, Paris, hay Paradise Cove ngay bờ biển Malibu, California, luôn để lại nhiều kỷ niệm dịu ngọt trong sâu thẳm tâm hồn. Khi công cán đến các quốc gia châu Á, tôi cũng có ấn tượng với nhiều nhà hàng bản địa. Những tên tuổi khó quên ở đây là quán Jia Jia Tang Bao ở Thượng Hải, tiệm T...
Bình thường ở cty, tổ chức chúng ta hay gọi sếp là anh dù tuổi cha chú, bác. VD sếp Nghia, anh Nghĩa, sếp Cường, anh Cường ... Nhưng nếu không quen biết thì gọi là chú / bác ... Ngoài ra nếu vừa cùng cty, vừa họ hàng => vẫn gọi chú / bác (ưu tiên) :) ... Đúng là ngôn ngữ nhiều khi phải để ý mới thấy nhiều điểm thiếu chặt chẽ hoặc đặc tính khi sử dụng. Vì thế khi học ngôn ngữ khác cần lưu ý thông lệ & ngữ cảnh sử dụng.