Skip to main content

Áo bông che bạn

Ai ơi có nhớ ai không?

Trời mưa một mảnh áo bông che đầu.

Nào ai có tiếc ai đâu?

Áo bông ai ướt khăn đầu ai khô.

Người đi Tam Đảo, Ngũ Hồ

Kẻ về khóc trúc, than ngô một mình

Non non, nước nước, tình tình

Vì ai lận đận cho mình ngẩn ngơ!


 https://ladigi.vn/ao-bong-che-ban-la-gi-chi-tiet-ve-ao-bong-che-ban-moi-nhat-2021

Giai thoại & lời bình

Nhà văn Nguyễn Công Hoan kể lại rằng:


Sau vụ lụt lớn năm 1926, ông ra Hà Nội, một tối Tản Đà rủ ông đi chơi mát bằng xe giờ. Người kéo xe này gầy và già, nhưng hai người chỉ đi hóng gió, không cần chạy nhanh. Ngồi trên xe, Tản Đà nói chuyện thơ Tú Xương. Tác giả “Khối tình con” đọc bài Sông lấp, nức nở khen chữ “vẳng” và chữ “giật” vì nó chan chứa kín đáo cái ngậm ngùi của một tinh thần hoài cổ. Ông bảo ông mới địch nổi Tú Xương được một lần thôi, bằng chữ “vèo” trong bài Cảm thu, tiễn thu của ông:


VÈO TRÔNG LÁ RỤNG ĐẦY SÂN, CÔNG DANH PHÙ THẾ CÓ NGẦN ẤY THÔI.

Anh phu xe kéo chúng tôi, mấy phút đầu còn chạy một cách dưỡng lão thôi, đến lúc ấy anh đi thong thả lại, Tản Đà lại đọc nữa:


AI ƠI CÓ NHỚ AI KHÔNG? TRỜI MƯA, MỘT MẢNH ÁO BÔNG CHE ĐẦU. NÀO AI CÓ TIẾC AI ĐÂU? ÁO BÔNG AI ƯỚT KHĂN ĐẦU AI KHÔ.

Có thể bạn quan tâm  Ba mươi hai tướng tốt là gì? Chi tiết về Ba mươi hai tướng tốt mới nhất 2021

Tản Đà đọc đến câu khăn đầu ai khô, tự nhiên anh phu xe dừng lại và khen: hay quá!


Chúng tôi hỏi ra, biết người kéo xe không phải là nhà nghề. Ông ta là một thầy đồ, vì lụt nên nghèo đói, phải ra Hà Nội tạm kéo xe. Từ lúc ấy, chúng tôi không dám ngồi xe cho ông ta kéo nữa. Ba người cùng đi bộ với nhau để nói chuyện thơ, rồi cùng về tòa báo ở phố Hàng Lọng. Tản Đà mời ông phu xe vào nhà chơi, cùng uống rượu, và rượu xong, tiễn ông một đồng bạc.

Tôi nhắc lại: khi nghe bốn tiếng “khăn đầu ai khô” thì ông đồ kéo xe dừng lại. Còn tôi, khi nghe bốn tiếng ấy cũng có cái gì nó bò bò ở trong gáy làm tôi thít lên…


Sau khi thuật lại giai thoại văn học này, thi sĩ Xuân Diệu còn viết thêm lời bình:


Về bài Áo bông che bạn, có ý kiến cho rằng “bạn” ở đây là một người đàn bà. Nhưng nhiều ý kiến cho rằng “tình” đây không phải là tình yêu, tình với người ả đầu chẳng hạn, mà khẳng định đây là tình non nước. Tú Xương chẳng tiện nói thẳng ra mà phải ngụy trang bằng một giọng văn hai nghĩa: Non non, nước nước, tình tình. Người bạn này nếu không hẳn là Phan Bội Châu thì cũng là một bạn đồng tâm đồng chí, về sau đã xuất dương: Người đi Tam Đảo, Ngũ Hồ…

Còn câu: Kẻ về khóc trúc, than ngô một mình, hiểu nghĩa văn học thì khóc trúc là trúc mà bà vợ vua Thuấn khóc chồng đã vẩy nước mắt vào, làm cho lốm đốm; than ngô là cây ngô đồng trong thơ cổ, hiểu nôm na khóc trúc, than ngô là khóc cho nhân dân mà đa số là nông dân…

Comments

Popular posts from this blog

Life - The race against Time 2.

Life - The race against Time. https://www.youtube.com/watch?v=4Aw_m6xuZ6Y&list=PLEC7831C0000FFC2E&index=6 http://www.bbc.co.uk/programmes/p00gqnyf Nếu như bạn có thể ngăn cản sự trôi đi liên tục của thời gian .... làm nó trôi chậm lại ... hay đẩy nó đi nhanh hơn. Nếu bạn có thể dừng bước đi của thời gian ... thậm chí khiến thời gian quay ngược về quá khứ. Thế giới mà chúng ta vẫn thấy sẽ trở nên rất khác biệt.  Thử nghĩ xem khi con người  chúng ta có thể tiến hành một cuộc du hành xuyên qua thời gian.            Mọi người luôn luôn phải theo sát giờ giấc từng ngày. Cuộc sống như là một cuộc chạy đua với thời gian. Mọi sinh vật sống đều chịu áp lực hàng ngày hàng giờ thôi thúc chúng đi tìm kiếm ăn ... kết đôi và làm tổ... nhưng trước khi tất thảy hoạt động đó diễn ra, thời gian của chúng liên tục được đếm. Bằng cách tua nhanh không gian qua ngày tháng hay nhiều năm, chúng ta sẽ thấy được cách các loài động thực vật thích nghi ...

Eau Vive - Alan Phan

 Eau Vive Trong ký ức của một đời bôn ba tứ xứ, với tôi, có lẽ những giờ phút êm đềm nhất là những bữa ăn với người mình yêu thương, bạn bè hay thậm chí là một mình trong khung cảnh trữ tình của một nhà hàng đặc biệt. Tôi thường không ấn tượng lắm với những nhà hàng 5 sao theo bảng xếp hạng của Michelin hay Conde Nast. Theo tôi, những nơi này thường rất đông người, thực khách phải chờ đợi lâu, trong khi nhân viên phục vụ lại quá bận rộn, và cái không gian không biết nên gọi là gì này cho tôi cảm giác giống như một chỗ tụ tập của đám doanh nhân hợm của “bỗng nhiên muốn… chơi nổi” hay những du khách thừa tiền muốn khoe đẳng cấp. Với tôi, một bữa ăn ở La Merenda tại Cote d’Azur, La Table d’Eugene ở Montmartre, Paris, hay Paradise Cove ngay bờ biển Malibu, California, luôn để lại nhiều kỷ niệm dịu ngọt trong sâu thẳm tâm hồn. Khi công cán đến các quốc gia châu Á, tôi cũng có ấn tượng với nhiều nhà hàng bản địa. Những tên tuổi khó quên ở đây là quán Jia Jia Tang Bao ở Thượng Hải, tiệm T...

The First Eden

The First Eden: The Mediterranean World and Man "On the European shore, spring has come. [...] The asphodel and many other species including the wild gladiolus, scarlet crowfoot and 50-odd species of orchid have kept the surplus food they made last year stored underground in bulbs and swollen roots. At the first hint of spring they use those savings to produce flowers, in some cases, even before they've sprouted leaves. At the same time, neatly synchronised by the warming weather, insects are hatching. Now they are busy collecting the bribes of nectar, advertised by the flowers, as inducements to transport pollen. This is the banquet that the birds have come to feed on."                                                                                       — Extr...